Thùy quay trở lại, ngồi lặng bên quan tài chồng. Bên ngoài, tiếng kèn cũng đã im bặt. Chỉ còn tiếng tụng kinh khe khẽ vang lên qua chiếc điện thoại của Thùy.
Thùy không tin. Cô không muốn tin. Không, cô không thể tin, không thể chấp nhận người nằm đây là Phục. Anh không thể trả lời cô. Anh không còn nựng nịu hay la mắng con.
Thùy muốn gào lên mà cổ họng tắc nghẹn.
Tại sao chứ? Tại sao người nằm đây lại là Phục?
Mới tháng trước thôi, Phục bảo anh đi làm để kiếm tiền trang trải cuộc sống gia đình. Dịch giã cũng tạm ổn, phải ra đường thôi. Ở nhà miết có khi chết trước cả dịch bệnh. Anh đi, ba mẹ con cô ở nhà chỉ trông chờ đồng lương chắt chiu của Phục gửi về. Nhiều đêm nhìn con ngủ, cô chỉ biết gạt nước mắt. Tim cô như có trăm ngàn nhát dao cứa vào. Đứa nhỏ có tội tình gì mà phải chịu đau đớn tột cùng như thế.
Cách đây 3 năm, đứa trẻ bụ bẫm xinh xắn tự nhiên nổi mụn nhọt toàn thân. Cứ tưởng con bị ghẻ lở thông thường như trẻ nhỏ ở quê nên ai mách gì làm đó, hai vợ chồng kiếm lá tắm, rồi đắp cho con. Một tuần, hai tuần, những mụn mủ co lại, xẹp dần. Cả nhà mừng lắm. Vậy mà chẳng hiểu sao qua tuần thứ ba, càng đắp càng tắm thì mụn càng lan ra, sưng tấy, ngứa ngáy toàn thân. Thằng bé không giữ được, gãi điên cuồng, máu me be bét. Con khóc, mẹ khóc. Nội ngoại hai bên xót cháu, gom góp tiền để Phục đưa con vào Huế chữa trị. Một tháng, rồi hai tháng… bệnh tình thằng bé vẫn không thuyên giảm. Người ta khuyên Phục nên đưa con vào bệnh viện da liễu TP HCM, nơi ấy có nhiều bác sĩ giỏi. Hai vợ chồng lại gom góp, còn gì bán được đều bán hết, đưa con đi. Sau thời gian khám, làm tất cả các xét nghiệm, bác sĩ kết luận thằng bé bị vảy nến và nhiễm trùng máu do lạm dụng thuốc.
Ngày Thùy vượt cạn lần 2, Phục và con vẫn còn trong bệnh viện da liễu. Thùy khóc đến cạn nước mắt khi nằm trên bàn sinh. Không phải vì tủi mà vì sợ. Thùy sợ. Đứa trẻ đỏ hỏn vừa chào đời là con gái xinh xắn, bụ bẫm và đáng yêu vô cùng. Nó khóc rất to đòi bú. Bú no, nó ngủ thiêm thiếp trong lòng mẹ. Thùy sục sạo khắp người con, xem có dấu vết bất thường nào không. Chỉ cần một vệt ửng hồng cũng làm cô sợ. Nó có bị giống anh trai nó không? Nó có ảnh hưởng di truyền không? Rồi Thùy lại tự hỏi tại sao? Tại sao căn bệnh quái lạ đó rơi đúng con cô? Tại sao đứa trẻ đáng yêu như thế lại phải chịu đau đớn khổ sở? Nỗi sợ hãi khiến Thùy rơi vào khủng hoảng. Thùy trầm cảm sau sinh, tắc sữa, sụt cân trầm trọng.
Bác sĩ không nói bệnh tình thằng bé khi nào có thể hết, cũng có thể phải sống chung với bệnh. Sống chung là bao lâu? Cô không tưởng tượng được và cũng không dám nghĩ. Con sẽ phải chịu đựng đến khi nào? Mà, vợ chồng cô còn sức để gánh gồng hay không?
***
“Cha đăng tin bán thận cứu con vảy nến”, “Cha kêu cứu con rao bán thận”… Dòng tin của Phục trên Facebook được nhiều trang mạng đưa lên, liên tục chia sẻ. Những câu chuyện đau lòng luôn khiến người ta dễ thương cảm mà bấm vào xem. Rồi tin “thằng Phục cùng đường phải bán thận chữa bệnh cho con” nhanh chóng về đến quê. Mới sáng ra, điện thoại cô tràn ngập tin nhắn; mọi người thăm hỏi, lo lắng, tò mò thực hư chuyện báo đăng. Thùy khóc nghẹn, tắt điện thoại sau cuộc trò chuyện đầy nước mắt với chồng. Tiền thuốc men ngoài danh mục. Tiền ăn ở, viện phí. Tiền tàu xe đi lại… Vợ chồng cô kiệt sức rồi. Mọi mối quan hệ cũng đều quỵ lụy nhờ vả hết cả rồi. Suốt thời gian qua, cô ở cữ; Phục nghỉ làm chăm con bệnh, mọi nguồn thu đều cạn. Chẳng còn cách nào khác, cô biết. Nhưng làm sao để Phục bán thận được cơ chứ. Anh là chỗ dựa của mẹ con cô, của cả gia đình này, lỡ anh có mệnh hệ gì… Mẹ chồng cô ngất lên ngất xuống khi nghe tin.
Phục nằm đó, không phải do bán thận. Nhưng vì điều gì thì Thùy vẫn chưa thể nào chấp nhận được. Từ lúc nhận tin báo, Thùy đã điên loạn với hàng vạn câu hỏi. Có phải là anh không? Người ta có báo tin nhầm không? Có phải người nào khác trùng tên không?
Mới sáng sớm qua, Phục còn nhắn cuối tuần này tình hình ổn, anh về thăm ba mẹ con. Công việc chưa thật sự thuận lợi nhưng cũng có chút đồng ra đồng vào lo được thuốc thang cho con. Tinh thần anh có vẻ phấn chấn hơn nhiều. Vậy mà…
Thùy lục tung tất cả đồ đạc của Phục. Không có dấu vết gì trong túi quần áo cô đã xếp cho anh hôm đi. Chiếc áo sơ-mi ca-rô đã cũ. Chiếc quần tây cô vừa khâu lại khuy cho chắc. Chẳng còn nhớ bao lâu rồi cô đã không đi chợ thị trấn sắm quần áo cho anh. Cả cô cũng vậy, quần áo từ thời con gái, nay hết chửa đẻ thì lại lôi ra sửa sang mặc lại. Mỗi năm Tết đến, cố gắng lắm cô mới sắm cho con quần áo mới, thế thôi.
Phục mất vì tai nạn, tự ngã xe do trời mưa, đường trơn. Kết luận của cơ quan điều tra chẳng làm giảm đi sự tò mò của xóm làng. Người ta vẫn thì thào rỉ tai nhau vào mỗi buổi chợ về cái chết của Phục. Thùy kệ. Cô còn để tâm làm gì nữa, khi Phục không thể về với mẹ con cô. Từ ngày Phục mất, Thùy không bước chân ra khỏi cổng. Cô quanh quẩn trong nhà, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng Phục. Thùy không khóc mà nước mắt cứ rơi. Cô trách mình đã có lúc giận hờn anh, gắt gỏng với anh. Cô biết có những lúc anh quá bế tắc nên tìm đến rượu bia để giải khuây. Lúc ấy, Thùy trách anh sao không thương mẹ con cô. Rồi cô trách ông trời đã thật bất công với anh. Ba mươi hai năm sống trên cuộc đời, anh đâu có bao nhiêu ngày vui. Sao ông trời lại nỡ tàn nhẫn với anh cho đến lúc chết như thế chứ? Thùy câm lặng, như thứ ngôn ngữ của loài người đã theo anh ra đi. Rồi cô sẽ sống thế nào? Các con cô sẽ ra sao? Thùy không biết, không thể biết cuộc đời mình sẽ trôi theo hướng nào. Cay nghiệt quá.
Phục sinh ra trong nước lũ. Lúc tám tuổi, chết hụt trong cơn đại hồng thủy kinh hoàng, mùa lũ miền Trung. Trận lũ ấy đã nhấn chìm cả tuổi thơ Phục trong hoảng loạn. Mãi cho đến khi gặp Thùy, những cơn ám ảnh mới dần rời bỏ. Phục kể cho Thùy nghe trận lũ ấy đã cuốn trôi cả gia đình anh. Trong đêm tối kinh hoàng, chỉ có nước và nước. Mưa như điên loạn và gió cuồng dữ dội. Bốn con người được cột chặt lại với nhau bằng những mảnh ni-lông, bám víu vào mái nhà, lênh đênh. “Nếu có chết thì chết chung”. Ba ôm chặt Phục, mẹ siết đứa em gái bằng đôi tay lạnh cóng. Đêm như vô tận. Ngang qua nhà nội, ba nói trong nghẹn ngào lời “vĩnh biệt”. Khi căn nhà tấp vào ngọn núi đá nằm chênh vênh giữa làng, Phục mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ. Từ đó, mỗi khi muốn mở miệng nói điều gì, hình ảnh con mắt núi đen ngòm mở thao láo như con quái vật chuẩn bị nuốt chửng mọi thứ khiến Phục cứng họng. Nước mắt trào ra. Phục bị cấm khẩu suốt 2 năm. Phục sợ bóng tối, sợ mưa, sợ tiếng gió, sợ những mùa nước lên. Phục sợ tất cả những gì bên ngoài căn nhà.
***
Thùy xin ba mẹ chồng cho cô được gửi tro cốt anh xuống con sông trước nhà. Nơi đó, mỗi ngày cô vẫn được thấy anh. Nơi đó, anh vẫn sẽ vỗ về, an ủi cô. Sông quê sau mùa lũ, hiền lành ôm anh vào lòng, như ôm đứa con trở về với cội nguồn của sóng.
“Rồi đây anh sẽ không còn sợ gì nữa. Xin gửi anh trở lại với dòng sông tuổi thơ. Về với sông, trôi ra biển anh nhé. Cứ rong chơi cho thỏa, quên đi những tháng ngày mệt nhoài…”. Rồi đây…
Thùy ôm con, nhìn mông lung ra sông, mắt cô nhòe đi. Cuộc sống mới không anh rồi sẽ thế nào. Cô không dám nghĩ tiếp. Thùy cắn chặt môi, vô tình siết con trong tay. Đứa nhỏ khóc thét khiến Thùy bừng tỉnh. Tiếng khóc là sự sống. Mẹ con cô nhất định phải sống. Dòng sông vẫn phải trôi, dù có qua bao thác ghềnh…
Theo Báo Người Lao Động (www.nld.com.vn)